Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 5: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 5




Lúc xế trưa, gió thổi phất, xuyên thấu qua khe hở phụ huynh, Phó Dung tò mò quan sát nam nhân đối diện.

Đó là một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi, lông mày dài mắt nhỏ, mắt híp, làn da trắng nõn, trên cằm quai râu, mỉm cười thì có dáng thư sinh nho nhã, lại có đôi chút thoát tục, chẳng sợ một thân xiêm y vải xám cũng khó giấu tiên phong đạo cốt.

Phó Dung còn muốn nhìn ngó nhiều một chút, bị Phó Uyển nhìn thấy, lặng lẽ kéo kéo tay áo nàng, mắt mang cảnh cáo.

Phó Dung lặng lẽ cười cười, không nhìn nữa, bày ra một bộ nhu thuận, nghiêng tai lắng nghe.

“Tại hạ Cát Xuyên, nhân sĩ Kinh châu, tổ tiên là thế gia y dược, Cát mỗ thừa tổ huấn, xuất sư đi xem thiên hạ rộng lớn, thuận đường vì người hữu duyên xem bệnh, hôm nay đi ngang qua quý địa, khát nước khó nhịn, không biết vị lão gia này có thể thưởng bát nước uống hay không?”

Cát Xuyên nhìn Phó Phẩm Ngôn chắp tay một cái, mỉm cười nói.

Hắn khí độ không tầm thường, lại chỉ là đòi uống miếng nước, Phó Phẩm Ngôn ngay lập tức đưa tay mời vào: “Nguyên lai là Cát tiên sinh, mời theo Phó mỗ. Tiên sinh chí hướng thiên hạ, tiêu sái bất kham, Phó mỗ thật sự khâm phục, nếu tiên sinh không vội, buổi trưa uống cùng Phó mỗ một chén như thế nào?”

“Phó lão gia nhiệt tình mời, Cát mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cát Xuyên cười đáp ứng, theo Phó Phẩm Ngôn cùng đi thôn trang, đi được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn ba tỷ muội Phó gia, cuối cùng ánh mắt định ở trên mặt Phó Dung, đưa tay vuốt râu.

Phó Dung sửng sốt chớp mắt một cái, không hiểu hắn đang nhìn cái gì, nghiêng người lảng tránh tầm mắt này, tuy rằng nàng mơ hồ cảm thấy đối phương cũng không ác ý.

Phó Phẩm Ngôn mặt không đổi sắc, chỉ là trong mắt hiện lên không vui.

Phảng phất đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, Cát Xuyên nói trước khi Phó Phẩm Ngôn mở miệng, “Đằng sau 3 vị cô nương nhưng là ái nữ lão gia?”

Phó Phẩm Ngôn gật đầu, thấy Cát Xuyên nhíu mày, nghĩ tới đối phương tự báo thân phận, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ tiểu nữ có gì không ổn?”

Cát Xuyên lại liếc mắt nhìn Phó Dung một cái, chỉ vào thôn trang nói: “Phó lão gia nếu tin ta, có thể để Cát mỗ xem mạch cho vị Nhị cô nương kia hay không? Chỉ xem khí sắc Cát mỗ không thể chắc chắn.”

Ba nữ nhi hắn lại chỉ nói thứ nữ, bản năng Phó Phẩm Ngôn tin một phần, lại nghĩ tới thứ nữ mấy ngày trước rơi xuống nước, rất có khả năng nhiễm bệnh không tiện, lập tức liền đáp ứng. Sự tình có liên quan thân thể ái nữ, Phó Phẩm Ngôn thà tin là có, lại nói tiếp hắn tự nhận thông minh, Cát Xuyên nếu là loại lang trung giang hồ hãm hại lừa gạt kia, lát sau hắn nhất định có thể từ trong lời nói của đối phương phân biệt ra được.

“Mời.”

Hai nam nhân dẫn đầu đi.

Đằng sau Phó Dung cực khiếp sợ, chỉ bằng vài lần liền kết luận thân thể nàng có tật, Cát Xuyên này rốt cuộc là nói lời bịa đặt, hay là thần y?

“Nùng Nùng đừng sợ, có lẽ là hắn nói bậy.” Thấy sắc mặt muội muội không đúng, Phó Uyển quan tâm nắm lấy tay nàng.

Phó Tuyên cũng từ bên cạnh trưởng tỷ vòng lại đây, nhỏ giọng trấn an Tam tỷ tỷ: “Phụ thân cũng hiểu y lý, đợi lát nữa nhất định có thể phân biệt hắn nói thật giả, nếu hắn nói bậy, ta sẽ không tha cho hắn.”

Phó Dung bị tiểu muội muội chọc cười, đừng nhìn muội muội tuổi tác nhỏ nhất, lại là nghiêm túc đứng đắn nhất trong ba tỷ muội, hai đạo anh mày tiêu phụ cũng cho nàng thêm khí thế, trách không được ngày sau có thể thu phục Hỗn Thế Ma Vương kia.

“Ta một chút cũng không lo lắng, đi thôi, nhìn xem hắn đến cùng có bản lãnh gì.” Sờ sờ đầu muội muội, vẻ mặt Phó Dung thoải mái bước đi.

Mặc kệ người này có thật tài thật học hay không, nàng đều dùng hắn.

Vào thôn trang, Phó Phẩm Ngôn để Phó Uyển, Phó Tuyên đi bẩm báo Kiều thị, lại dặn dò các nàng đợi tin tức, hắn cùng Phó Thần bồi ở bên người Phó Dung.

Cát Xuyên thảnh thơi mà dùng nửa chén trà nhỏ mới đặt chén trà xuống, nói với Phó Dung: “Mời cô nương giơ tay.”

Phó Dung thuận theo, hơi nhắc tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay tinh tế lại không mất nở nang, da trắng như tuyết, thật có thể nói băng cơ ngọc cốt.

Nàng dù đẹp, ở trong mắt Cát Xuyên chẳng qua cũng chỉ là tiểu cô nương13 tuổi, càng huống chi còn là người vị kia nhớ ở trong lòng, Cát Xuyên không có cũng không dám có tâm tư khác, nhìn nhiều một cái cũng không dám, ba ngón tay đáp lên đi sau liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, rèm mi buông xuống, tập trung tinh thần.

Nhất thời trong phòng cây kim rơi cũng nghe tiếng.

Phó Phẩm Ngôn trấn định bình tĩnh, Phó Thần còn chưa luyện đến tình trạng kia, chăm chú nhìn Cát Xuyên, nửa nắm nắm tay tiết lộ trong lòng hắn khẩn trương.

Ước chừng nửa nén nhang, Cát Xuyên thu tay lại, đợi Phó Dung để cánh tay xuống sau, trầm giọng hỏi: “Cô nương trong vòng nửa tháng nay có tiếp xúc qua người bị đậu hay không? Nga, đậu này chỉ bệnh thuỷ đậu, cô nương có lẽ không biết, Phó lão gia ắt hẳn biết, như vậy quý phủ có người xuất hiện loại bệnh trạng này không?” Vị kia mộng thật đúng là kỳ quái, cô nương này quả thật có bệnh, chẳng lẽ hai người đã đến tình trạng lòng có Linh Tê?

Phó Dung cắn môi mới không cho mình bật cười.

Thần y a, quả nhiên là thần y, trong mộng, không, nàng đã chứng thực sinh bệnh, đó nhất định không phải mộng, mà là đời trước của nàng. Kiếp trước phụ thân lo lắng người nhà cũng nhiễm bệnh, mời lang trung chẩn bệnh, vài lang trung đều nói bệnh thuỷ đậu trước khi phát ra đến, không thể kết luận một người bị bệnh hay không. Cát Xuyên có thể nhìn ra, có thể thấy được y thuật cao siêu, vậy có phải cũng có thể mở đơn thuốc chữa khỏi cho nàng, giúp nàng miễn bị phát đậu khổ sở hay không?

Cưỡng chế vui mừng trong lòng, Phó Dung giả bộ mờ mịt nhìn về phía phụ thân.

Phó Phẩm Ngôn tâm lại trầm xuống, bệnh thuỷ đậu không phải bệnh nặng, nhưng không cẩn thận, trên người là dễ dàng bị mặt rỗ, nhi tử bị bệnh này không có việc gì, nữ nhi, đặc biệt là thứ nữ yêu đẹp nhất, một hố nhỏ đủ nàng ảo não cả đời.

“Không có, quý phủ tuyệt đối không người phát đậu, Cát tiên sinh có thể nhìn xem lại một lần nữa hay không?” Hắn không chút do dự nói. Bệnh thuỷ đậu này, nếu thực sự có hạ nhân bị, không có cách nào giấu diếm các quản sự.

Cát Xuyên không có nói chuyện, dò hỏi nhìn về phía Phó Dung.
Thần sắc Phó Dung thấp thỏm, đứng dậy đi tới bên người phụ thân, thê lương hoảng sợ: “Phụ thân, bệnh thuỷ đậu rốt cuộc là bệnh gì a? Ta tháng này ra cửa mấy lần, đi mấy nhà tỷ muội giao tế, không nghe nói thân thể ai không thoải mái a?”

“Có lẽ các nàng cũng không biết mình đã mắc bệnh. Bệnh thuỷ đậu nhiễm bệnh này, ngắn thì bốn năm ngày, dài đến hai mươi mấy ngày mới có thể phát ra, nói không chừng hiện tại đã có người lặng lẽ bị.” Cát Xuyên bình tĩnh mà giải thích, thấy Phó Dung sợ tới mức sắp khóc rồi, cười cười, “Cô nương không cần sốt ruột, đây là bệnh nhẹ, dưỡng mấy ngày là tốt, chỉ là từ hôm nay tới lúc triệt để lành bệnh, cô nương tốt nhất rời xa người nhà, nhất là muội muội nhỏ hơn ngươi, miễn cho truyền cho bọn họ.”

Nói xong lại nhìn về phía Phó Phẩm Ngôn: “Nhị cô nương bệnh trong vòng năm ngày liền có thể thấy được kết quả, tin hay không toàn bằng Phó lão gia quyết đoán, Cát mỗ chỉ xin khuyên một câu, trước khi xác định, Phó lão gia cùng những tiểu thư khác vẫn là tạm thời lảng tránh đi, miễn cho nhiễm bệnh chịu khổ.” Kinh thành vị kia nói, phải bảo đảm chắc chắn Phó gia già trẻ chu toàn.

“Phụ thân, ta sợ.” Phó Dung bổ nhào đến trong ngực phụ thân khóc lên.

Phó Phẩm Ngôn đau lòng mà vỗ vỗ bả vai nàng, nhìn xem Cát Xuyên, do dự một chút nói: “Không biết tiên sinh có thể ở hàn xá thêm mấy ngày hay không? Một khi tiểu nữ phát bệnh, còn cần tiên sinh chăm sóc, tiền xem bệnh không phải vấn đề.”

Cát Xuyên nghe, cao giọng cười to, vuốt râu nói: “Cát mỗ nói qua, cho người xem bệnh toàn bằng duyên phận, nhận được Phó lão gia tin tưởng, Cát mỗ nguyện ý ở tới cô nương lành bệnh, về phần tiền xem bệnh, Phó lão gia khỏi cần nhắc lại, miễn cho bị thương tình cảm.”

Hắn điệu bộ như vậy, Phó Phẩm Ngôn càng thêm tin, vội phân phó Phó Thần sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Cát Xuyên.

Đợi người đi rồi, Phó Phẩm Ngôn mau chóng trấn an nữ nhi: “Nùng Nùng đừng sợ, bệnh thuỷ đậu là bệnh nhẹ, chỉ là lúc phát ra sẽ có chút ngứa, dưỡng mấy ngày là khỏe, lại nói tiếp có thể Cát tiên sinh nhìn nhầm rồi, ngươi đừng nóng vội, đừng khóc a.”

Rất nhanh Kiều thị, Phó Thần, Phó Uyển cũng đều chạy tới, Phó Tuyên lưu lại nhìn đệ đệ.

Các loại khuyên giải an ủi, Phó Dung lau lau nước mắt, đỏ khóe mắt nói: “Phụ thân, nương, chúng ta vẫn là trước tin đi, vô duyên vô cớ, Cát tiên sinh không cần thiết lừa chúng ta phải không? Đã nói bệnh này dễ truyền nhiễm, các ngươi đều đi về trước, để Tôn ma ma lại đây bồi ta, ta không sao.”

Tiểu cô nương hiểu chuyện làm người ta đau lòng, Kiều thị nhịn không được ôm nữ nhi dỗ nói: “Nùng Nùng không sợ, nương lưu lại bồi ngươi...”

“Như vậy sao được.” Phó Dung lập tức cắt ngang mẫu thân, “Không nói Quan nhi, trong phủ đều cần nương nhìn, ta thật sự không sợ, nương ngươi nhanh đi thay xiêm y, mang theo đệ đệ muội muội đi về trước đi, còn có ca ca tỷ tỷ, các ngươi đều đi thôi.” Nói xong lại cúi đầu gạt lệ.

Kiều thị, Phó Uyển cũng rơi xuống lệ, Phó Phẩm Ngôn không nhìn nổi nữa, buồn cười nói: “Nhìn xem các ngươi, đều nói không có trở ngại, cần gì nháo cho người một nhà đều khóc thế này. Chính Đường, ngươi trước đưa nương và muội muội đệ đệ ngươi về, sau đó đem Tôn ma ma Lan Hương còn có Lưu quản sự đều mang tới. Tố nương, ngươi cũng đừng lo lắng, ta sắp xếp Chính Đường lưu lại ở thôn trang trông giữ Nùng Nùng, mỗi ngày ta cũng sẽ lại đây một chuyến, bảo đảm Nùng Nùng lông tóc không tổn hao gì.”

Kiều thị luyến tiếc đi, nhưng Phó Phẩm Ngôn ở chuyện đại sự trước nay nói một không hai, lại có Phó Dung ở bên cạnh khuyên nhủ, chỉ phải mang theo Cát Xuyên mở đơn thuốc dự phòng, dẫn con cái còn lại lo lắng rời đi.

Đều đi rồi, Phó Dung thở phào một cái thật dài, tuy rằng thần y cũng không thể chữa khỏi cho nàng ngay lập tức, ít nhất đệ đệ an toàn, chỉ cần đệ đệ có thể còn sống, đừng nói lại phải chịu khổ một lần nữa, chính là trên mặt thêm nhiều hố nhỏ nàng cũng nguyện ý.

Đương nhiên, có thể không thêm liền tốt nhất.

Kế tiếp mấy ngày, Phó Dung ngoan ngoãn ở hậu viện thôn trang, Tôn ma ma Lan Hương hồi nhỏ đều từng bị đậu mùa, sẽ không bị lại, yên tâm lớn mật bồi nàng đánh cờ Tú Hoa giải buồn, ngẫu nhiên lại cách đầu tường trò chuyện cùng Phó Thần, thu nhận đồ chơi hắn mệnh người tìm thấy ở nông thôn. Bởi vì thể nghiệm qua một lần, Phó Dung cũng không có thấp thỏm bất an, ăn ngon ngủ rất ngon, sắc mặt tốt đến mức Tôn ma ma không chỉ một lần hoài nghi Cát Xuyên lừa gạt người.

Nhưng mà bốn ngày sau đó, trên cổ Phó Dung toát ra điểm đỏ, rất nhanh lại biến thành một cái hạt đậu mụn nước.

Phó Dung cũng không cười nổi nữa, mệnh Lan Hương đem toàn bộ chiếc gương đều dấu đi, thậm chí trừ bỏ thời điểm phải hầu hạ nàng, nàng cũng không cho phép Tôn ma ma Lan Hương vào nhà, không muốn cho các nàng nhìn thấy bộ dáng mình xấu.

Mà ở một chỗ khác trong thôn trang, Cát Xuyên thừa dịp lúc ban đêm tự tay đưa mật thư giao cho một tên hắc y nam tử.

Ký Châu là trọng địa kinh đô và vùng lân cận, Tín Đô rời kinh chỉ có hơn 300 lí, hắc y nhân bình minh xuất phát, ra roi thúc ngựa, buổi trưa liền vào kinh thành.

“Vương gia, Tín Đô bên kia có tin tức.” Hứa gia gõ cửa tiến vào, giao một phong mật thư đưa về nam tử mặc thường phục tựa nghiêng vào trên giường.

Từ Tấn buông xuống sách, đưa tay tiếp nhận phong thư ố vàng, tháo ra.

Nét chữ quen thuộc, Từ Tấn lướt nhìn qua, nhìn đến đoạn tiểu cô nương đuổi đi hạ nhân đóng cửa không ra, khóe môi giương nhẹ.

Hứa gia thấy, không khỏi nhớ tới năm ngoái mùa thu, vương gia tâm huyết dâng trào muốn đi Ký Châu dạo chơi, dạo tới Tín Đô thì vừa vặn bắt kịp tiết Tín Đô Tây Sơn hái táo. Vương gia cải trang đi dạo, sau đó gặp một tiểu cô nương thoạt nhìn mới mười một mười hai tuổi, tiểu cô nương ngây thơ khả ái, đứng dưới tàng cây khoa tay múa chân với huynh trưởng trên cây, một lát lại lấy sào trúc tự mình đi hái táo...

Khi đó, vương gia cũng cười như vậy, tiếp theo liền phái người lưu lại Tín Đô, mỗi tháng đều đem tình huống nhà kia đại khái báo lên.

Hứa gia thừa nhận, cô nương kia quả thật rất đẹp, chỉ là, lần đầu gặp thì mới 12 tuổi, dáng vẻ đều chưa trưởng thành, có phải hay không quá nhỏ?

“Ngươi nói, người thích đẹp, sợ nhất cái gì?”

“A?” Hứa gia hoàn hồn, mờ mịt nhìn về phía Từ Tấn, bởi lời này hỏi không đầu không đuôi, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại.

Từ Tấn cũng không nghĩ nghe hắn trả lời, khoát tay ý bảo hắn lui xuống.

Hứa gia theo bản năng mà đi ra ngoài, đi tới cửa dừng lại, thử thăm dò trả lời: “Sợ hồng nhan mau già?”

Từ Tấn cười không nói.

Có lẽ nữ tử tới tuổi tác nhất định, đều sẽ phát sầu chuyện già đi, nhưng nàng năm nay mới mười ba, sao có thể nghĩ xa như vậy?

Nàng sợ nhất, là bị người nhìn thấy thời điểm nàng xấu nhất.

Cố tình nàng càng sợ, hắn càng nghĩ nhìn xem.